“Không có DNA á?” Tiếng của Hattori vang vọng qua chiếc điện thoại. “Cái thứ điên rồ gì vậy?”
“Oi Hattori, đừng có hét qua điện thoại như vậy.” Shinichi ho nhẹ, lo lắng nhìn về hướng cửa phòng vệ sinh. Nếu có ai đó tiến vào, cậu sẽ phải tắt điện thoại ngay lập tức. Đã gần hai giờ sáng rồi, cũng may là Ran không quá để ý đến thời gian. “Khoảng hai mươi phút trước, anh Chiba đã gọi điện để báo cáo ngoại trừ bộ quần áo được xác định là mặc bởi Takeuchi có dính máu, những thứ khác đều không phát hiện được gì. Anh ta cũng không phủ nhận việc mình đã mặc bộ quần áo đó, nhưng lại nói là nhớ đã đặt nó vào phòng giặt ủi rồi. Còn ở hiện trường vụ án? Không có bất kỳ dấu vân tay nào khác ngoài Scarlett Shimamoto trong toàn bộ phòng khiêu vũ.”
“Điều này thật sự rất kỳ lạ, giả sử cậu tìm thấy cô ấy ở nhà của Takeuchi…” Hattori suy nghĩ. “Chắc chắn phải có thứ gì đó như da hay tóc bởi vì cô ấy đã chung sống với anh ta.”
“Chính xác.” Shinichi ho vài tiếng đáp lại. “Không thể nào có việc mọi thứ đều trở nên sạch sẽ như vậy.”
“Câu nói của Sherlock Holmes hay tương tự như vậy à?” Cậu dường như có thể nghe thấy giọng cười của Hattori. “Cậu quá tập trung vào mọi thứ rồi đó Kudo, cậu lại bị cảm rồi đúng không? Hay vẫn chưa khỏi từ lần trước?”
“Không có.” Cậu lấy tay lau miệng, đồng tử hơi co rút khi nhìn thấy vết máu nhạt trên đó. Thời tiết khiến cho tình trạng cậu trở nên càng tệ hại. “Là của Edmund Locard. Ông ấy hoàn toàn có thể trở thành cha đẻ của ngành pháp y hiện đại. Người từng xác nhận một người đàn ông đã bóp cổ bạn gái mình nhờ vào phấn trang điểm còn sót lại dưới móng tay của anh ta.”
Cậu bật vòi nước và rửa sạch tay, sau đó ngồi lên mép của bồn rửa, thật bực bội khi cái chân ngắn ngủi của cậu hoàn toàn không thể nào chạm đất. Mà nhiệt độ trong phòng tắm thậm chí còn lạnh hơn phòng khiêu vũ.
“Nghe hay đấy. Vậy còn điểm nào khác lạ nữa?”
Shinichi điều chỉnh vị trí ngồi của mình. “Máu của người phục vụ và Takeuchi đều xác nhận có chứa thành phần của thuốc ngủ, cả máu của Shimamoto.”
“Thuốc ngủ?” Hattori trầm ngâm. “Vậy hai người họ đều nói thật về việc bản thân đã đi ngủ, đây là điều bắt buộc phải xảy ra.”
“Ừ.” Shinichi tiếp tục. “Cái hay còn ở đằng sau, vấn đề là cả nghi phạm và nạn nhân đều không tìm thấy được đơn thuốc đó.”
“Vậy bây giờ cậu không khoanh vùng nghi phạm, không tìm ra được hung khí, không tìm thấy được số máu đã biến mất, không xác định được DNA và cả cách thức thực hiện vụ án.” Giọng của Hattori nghe thật ghen tị. “Cậu sẽ phải làm việc rất chăm chỉ để phá giải được vụ án đấy Kudo."
“Vẫn còn đấy.” Shinichi nói, cảm giác lạnh lẽo dâng trào khi nhớ đến những gì họ tìm thấy sau khi thử phản ứng luminol. “Scarlett được tìm thấy trong tư thế cuộn tròn ở trên sàn đá cẩm thạch trong phòng khiêu vũ.”
“Ừ, cậu nói điều đó rồi.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy tớ đã cảm giác có điều kỳ lạ.” Shinichi tiếp tục. “Tại sao lại là sàn nhà cẩm thạch trắng? Tiếp đó tớ phát hiện có chất cặn còn sót lại. Xung quanh căn phòng không có mùi của chất tẩy rửa, nhưng có tàn dư của một loại dung dịch rửa nồng độ nhẹ trên sàn nhà, và nó đã ánh lấp lánh lên khi ánh sáng chiếu vào. Còn có một tấm thẻ, trên đó ghi hai chữ LIGHT OUT, vì vậy tớ đã nhờ anh Takagi và chị Sato thử dung dịch luminol...”
“Để xem liệu có thứ gì phản ứng với máu hay không. Suy nghĩ nhạy bén đấy. Nhưng tại sao lại không dùng chất tẩy rửa? Chắc chắn một tên phô trương giàu có với niềm đam mê đá cẩm thạch trắng sẽ phải có nó xung quanh."
“Bởi vì…” Shinichi nói, liếm nhẹ đôi môi và cảm nhận vị máu tanh trên đầu lưỡi.
“Tên sát nhân đã lựa chọn nơi này nhằm mục đích để lại lời nhắn.” Hattori thì thầm. Shinichi lại ôm lấy cổ họng của mình, ho sùng sục. “Hattori, là ký hiệu đặc trưng của Kid bị vẽ bằng máu. Không cần biết là ai đã làm nhưng mục đích của hắn là muốn chúng ta tìm ra nó bằng luminol.”
“Ây, tớ nổi da gà hết lên rồi đây.” Hattori càu nhàu. “Cậu không nghĩ là…”
“Không.” Shinichi nhanh chóng phủ nhận. “Tớ không nghĩ Kid đã làm điều đó, tớ nghĩ đó là lời nhắn dành cho hắn.”
Để đánh giá một cách khách quan thì cậu chỉ có thể nghĩ Kid ta là một kẻ tự tin, liều lĩnh, đào hoa và thông minh, nhưng Shinichi biết hắn sẽ không làm những thứ như thế này, nó không phù hợp với cách làm cũng như phong cách của anh ta. Cậu không thể tưởng tượng được cảnh một kẻ đã bày ra hẳn một vụ trộm chỉ để cứu một chú chó bị mắc kẹt, người từ chối sử dụng súng thật lên đồng loại sẽ trở thành một tên giết người được.
Kid là một trong những người mà cậu có thể tin tưởng khi bắt đầu cuộc sống bị teo nhỏ này. Cậu tin anh ta sẽ không làm điều gì gây hại cho người khác mặc dù liên tục đùa giỡn người ta. Cậu tin bản chất của người này rất tốt mặc dù anh có thể ăn cắp, lừa dối trong những lần đối kháng với Shinichi và cảnh sát bên trung đội ba.
Trong vài năm vừa qua, rõ ràng giữa hai người đã hình thành nên một chiến tuyến, nhưng Shinichi lại cảm thấy nó giống cuộc liên minh tạm thời hơn cái tên mà mọi người hay gọi cậu là 'địch thủ' của Kid, đặc biệt khi xem xét những nỗ lực mà họ đã bỏ ra để bảo vệ bí mật của đối phương mặc cho đôi khi cậu cảm thấy khó chịu với những trò hề thái quá của anh ta.
Kid đã từng nhiều lần cứu mạng sống của cậu. Tháng mười một năm ngoái, ở trong tầng hầm của tòa nhà thành phố Beika, anh ta đã cứu cậu khỏi tay bắn tỉa cho dù đặt mạng sống của mình dưới tình huống nguy hiểm là sẽ bị thương hoặc bị bắt bất cứ lúc nào.
Vì vậy, mặc dù Kid là... một câu đố bí ẩn, nhưng anh ta không phải là người khiến cậu cảm thấy lo lắng. Sự thật là việc một người nào đó muốn lôi kéo anh ta vào vụ việc này, thậm chí là muốn gây hại cho anh ta khiến cậu cảm thấy có ngọn lửa đang hối thúc mình nhanh chóng giải quyết vụ án này trước khi kẻ sát nhân có thể làm được điều mà hắn ta muốn.
“Ừ, tớ đoán hắn ta sẽ được xem là một tên tử tế nếu không đề cập đến những thứ mà hắn đã ăn cắp. Một tên kỳ lạ.”
Shinichi nhắm mắt và thở dài. “Ít nhất anh ta biết mình nên và không nên làm gì.”
“Sự thật là nếu vụ án có liên quan đến anh ta thì việc này sẽ bùng nổ và các tên nhà báo sẽ nhanh chóng thổi bùng nó lên các trang mạng. Cậu có biết ở tận Osaka này mà hắn ta cũng rất nổi tiếng không?”
“Anh ta còn có fan ở nước ngoài kìa, Osaka không tính là gì đâu.” Shinichi từ lâu đã biết được điều này. Với hơn ba mươi cảnh sát có mặt ở hiện trường, độ nổi tiếng của các nạn nhân, và những tên săn tin dồn dập xung quanh như làn sóng, không có gì ngạc nhiên khi thứ đã tiết lộ trong bóng tối ở phòng khiêu vũ sẽ thổi bay các chủ đề khác trong bản tin buổi sáng ngày mai, cho dù nó có xuất hiện dưới dòng tiêu đề như thế nào. Shinichi tiếp tục. “Nhưng điều gì lại khiến cho hung thủ muốn có liên quan tới tên trộm nổi danh là không có bất kỳ tin đồn bạo lực nào, ngoài những trò đùa tinh quái, thậm chí còn chưa từng lấy đi món đồ nào?"
“Chết tiệt.” Hattori không còn lời gì để nói. “Nếu như tớ là cậu Kudo, tớ sẽ tìm thứ gì đó như đá quý để gắn kết vụ án này lại.”
“Đá quý?” Shinichi đột nhiên trầm ngâm trong giây lát, cậu mổ xẻ ý tưởng ở trong đầu mình. Có phải tên sát nhân muốn Kid ăn cắp viên đá gì cho hắn? Có phải họ biết danh tính đời trước của Kid và vì một viên ngọc đã bị đánh cắp nào đó mà hận thù hắn? Nhưng Kid luôn mang trả những viên đá mà hắn đã đánh cắp. “Tớ sẽ gọi lại nếu như tìm thấy thứ gì giống như vậy.”
“Ừ, đó chắc chắn sẽ là điều đầu tiên mà tớ làm. Ước gì tớ có thể đến để giúp cậu, nhưng hiện tại đã là năm ba rồi nên những bài kiểm tra đại học chiếm lấy hết mọi thời gian của tớ."
Shinichi đáng lý cũng phải chuẩn bị cho bài kiểm tra chuyển cấp, chứ không phải dành hết những ngày cuối thu ở trong lớp học của trường tiểu học cũ để làm những tấm thẻ Halloween, hoặc là những phép chia chán ngắt dài đằng đẵn, hay là ngồi trong lớp tiếng anh học cách làm thế nào để giới thiệu bản thân mình, thứ ngôn ngữ mà cậu đã được học hơn mười năm về trước. (Hello, my name is Conan, and I am eight years old.)
Shinichi hít sâu một hơi, ước gì những suy nghĩ đau buồn này sẽ nặng trĩu xuống dưới và không bao giờ bị trồi lên một lần nữa cho tới khi cậu chuẩn bị kỹ càng cho mọi thứ sắp tới.
Có tiếng ồn ào ngoài nhà vệ sinh, Shinichi nhanh chóng tiến tới để xác định người ngoài cửa. Sau một lúc, cậu nhận ra đó là giọng nói ngái ngủ của anh Takagi và ông Mori, có lẽ đang đi tìm kiếm đứa trẻ nghịch phá là cậu.
“Nghe nè Hattori, tớ phải đi rồi, gọi lại cậu sau.”
“Nhớ nói cho tớ biết tình tiết tiếp theo của vụ án.”
Shinichi nhanh chóng đồng ý trước khi ngắt điện thoại, sau đó tiếng gõ cửa ở ngoài phòng tắm liền lập tức vang lên.
“Conan?”
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments