top of page

Chương 2: Nhận thức (tiếp theo)

  • Writer: Moonlightl
    Moonlightl
  • Jul 20, 2023
  • 7 min read

Updated: Sep 11, 2023


“Cậu lại suy nghĩ tới vấn đề gì đó,” Ran để ý.

“Không có.” Phủ nhận, phủ nhận, phủ nhận. Đó là cách mà mọi chuyện sẽ tiếp diễn bởi đây là sự thật mà Shinichi muốn chôn giấu. Chỉ bởi vì cậu trở nên điên cuồng không có nghĩa cậu phải chia sẻ cái sự thật này. Có lẽ nếu cậu phủ nhận những điều này đủ lâu và đủ dữ dội, nó sẽ trở thành sự thật. “Cậu đưa cái này cho thanh tra Nakamori được không?” cậu thay đổi chủ đề, đưa đồ vật được bọc lại trong khăn tay trắng qua cho Ran.

Cô bạn nhướng lông mày và mở chiếc khăn ra. Bên trong tấm vải trắng mềm mại là một viên ngọc lục bảo, món đồ được nhắm đến trong vụ trộm lần trước của vị ảo thuật gia ánh trăng. “Lần này nó xuất hiện ở chỗ nào vậy?”

“Trước cửa nhà,” Shinichi nói dối, cố gắng che đi vết ửng đỏ đang không ngừng lan khắp mặt. Sự thật là khi thức dậy cậu đã thấy viên đá nằm trên bàn cạnh giường ngủ cùng với một bông hồng đỏ thắm khác. Cậu vẫn đang đắn đo có nên nâng cấp khóa cửa ra vào và cửa sổ hay không. Cái suy nghĩ về việc có tên trộm nào đó cứ quanh quẩn trong nhà - thậm chí là cả phòng ngủ - trong lúc cậu đang ngủ, nói thật có chút ghê sợ. Mặc dù vấn đề chẳng liên quan đến việc nếu cậu nâng cấp đống khóa đó, cậu có thể ngăn cản được tên trộm bậc thầy, nhưng nó sẽ khiến Shinichi cảm thấy tốt hơn.

Ran khuấy một ít đường vào ly trà rồi uống một ngụm. “Vậy cậu tính trốn trong quán cà phê này bao lâu?”

“Tớ đã nói với cậu rồi, tớ không trốn.” Cậu giơ tập hồ sơ lên trước mặt mình. “Tớ đang làm viêc.”

“Trong góc tối nhất của quán cà phê khuất bóng mà cậu từng nói món cà phê chỉ tạm được.”

“...” Shinichi thở dài. Đôi khi cậu không có cách nào phản bác lại lời nói của Ran. “Tớ đoán là cho tới khi mọi người quên đi tấm hình ngu ngốc đó.”

“Sẽ tốn một khoảng thời gian đấy, đặc biệt là với một người nổi tiếng như Kid.”

“Tớ biết, nhưng vẫn tốt hơn là bị giới truyền thông săn đón.” Cậu dựa hẳn người vào ghế. “Tên trộm ngu ngốc. Nếu hắn muốn bày trò chơi khăm như thế, ít nhất nên đảm bảo mấy tay nhà báo sẽ không đứng ngay tại đó. Bộ đòi hỏi như vậy khó khăn lắm sao?”

“Chẳng lẽ cậu chưa xem xét đến việc đó mới là mục tiêu của hắn?”

“Cái gì?” Chàng thám tử chớp mắt rồi nhìn cô gái tóc nâu bên bàn. “Mục tiêu gì? Làm sao chuyện đó lại là mục tiêu của hắn?”

“Trời đất Shinichi, không phải nó đã quá rõ ràng rồi sao? Vậy chứ cậu nghĩ tại sao hắn lại muốn đám nhà báo chụp được ảnh hai người các cậu như vậy?”

“Bởi vì hắn thích chọc người khác. Đó là cách mà hắn ta tìm niềm vui cho mình.”

“Ừ thì đúng. Nhưng nếu đó là tất cả những gì hắn muốn, việc có người nào đó chụp hình hay không sẽ chẳng phải là vấn đề. Trừ khi cậu nói rằng đám phóng viên chỉ tình cờ có mặt ở đó.”

“Không. Hắn ta đã sắp xếp nó. Tớ chắc chắn.” Thực tế thì, Kid đã nhắm chắc việc mọi người có mặt tại hiện trường sẽ xuất hiện ngay thời điểm đó. “Nhưng tại sao? Có sự khác biệt gì giữa việc tình cờ hay cố ý sao?”

“Đôi khi cậu thật sự rất chậm hiểu, Shinichi.”

Chàng thám tử trông có vẻ bị xúc phạm. “Được thôi. Nếu tớ chậm hiểu thì cậu giải thích cho tớ đi. Nhưng tớ nghĩ tớ biết Kid rõ hơn cậu.”

“Có thể,” cô nàng đồng ý. “Nhưng tớ biết mọi người rõ hơn cậu.” Cô dừng lại uống thêm ngụm trà và tận hưởng cảm giác của việc, lần đầu tiên, phát hiện ra đầu mối trước vị thám tử nổi tiếng đã lớn lên cùng mình. Cô có thể nhận ra anh chàng dần trở nên bồn chồn vì đang cố gắng tìm hiểu cô đã biết những gì rồi bắt đầu đặt câu hỏi về những kết luận thiếu khả thi của mình. “Hắn ta đang đưa ra một thông báo.”

Không hề nghĩ tới vấn đề đó, Shinichi chớp mắt. “Hả?”

“Kaito Kid. Tớ chắc chắn hắn ta đang đưa ra thông báo. Mọi bằng chứng đều dẫn tới điều đó. Công chúng, mọi sắp đặt, chủ đề đám cưới, đống đồ phù hợp với cậu - nụ hôn! Rõ ràng hắn ta muốn mọi người biết hai người là một cặp.”

Shinichi đỏ mặt. “Chúng tớ KHÔNG phải là một cặp!”

Ran xua tay xoa dịu. “Tớ biết. Không cần phải hét lên như vậy. Ý tớ muốn nói là có thể hắn ta sắp đặt mọi thứ để nói với thế giới rằng cậu là - hoặc sẽ là - một đôi. Giống như tuyên bố về một ý định. Và có vẻ như nó đã tiến hành rất hiệu quả. Tớ nghĩ hơn một nửa dân số đã bắt đầu có suy nghĩ hai người đang bí mật hẹn hò.” Cô gần như bật cười khi nhìn thấy biểu hiện sửng sốt của Shinichi. “Cậu vẫn chưa xem tin tức phải không?”

Shinichi phải thừa nhận cậu chưa làm việc đó. Cứ mỗi lần bật TV lên là tấm hình ngu ngốc đó lại đập vào mặt cậu. Shinichi hiếm khi dừng lại để nghe xem ai đó nói gì về nó. Nhưng quan trọng hơn là, suy luận của Ran có chính xác…? Không thể nào! Phải không? Nhưng tại sao cô ấy lại mỉm cười? Nếu cô ấy tin tưởng vào suy nghĩ của mình, không phải cô ấy nên buồn bã sao? Dù gì thì, việc này có nghĩa là có một tên tội phạm đang theo đuổi người bạn thân của cô ấy. Không thể bởi vì cả hai đã đồng ý không hẹn hò sau tất cả mọi chuyện thì cô ấy sẽ không lo lắng đến cuộc sống của cậu nữa, đúng không?

Cậu nuốt xuống tiếng rên rỉ. Tất cả những gì mà cậu muốn làm bây giờ là đi về nhà và chìm đắm trong quyển tiểu thuyết trinh thám nơi mọi thứ đều hợp lý và quên hết tất cả về Kid, về bức ảnh, và cả cảm giác rung động nho nhỏ bên trong, thứ đã khiến cậu tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc đó bản thân đã không ngoảnh mặt đi và nụ hôn đã rơi trên môi thay vì trên má mình.

Hoặc có lẽ cậu nên bảo Ran đấm cậu bất tỉnh và hy vọng điều đó sẽ khiến bản thân mất trí nhớ.

Ở nơi khác của thành phố, người con trai trẻ với mái tóc ngắn và lộn xộn ngồi quan sát chính bức ảnh là nguồn gốc những rắc rối gần đây của Shinichi khi nó được chiếu trên màn hình ti nhỏ đặt ở một góc của tiệm sữa chua đông lạnh. Trên màn hình cũng có một người phóng viên đang khua tay múa chân suy đoán về bức ảnh, nhưng ngồi ở vị trí này anh chẳng thể nghe thấy tiếng cô ấy và anh cũng chẳng bận tâm đến việc đọc khẩu hình miệng của cô ta.

Ngồi đối diện bàn cùng với anh, con gái của vị thanh tra Nakamori Ginzo bùng nổ. “Tại sao mấy người đó không thể nói về thứ khác ngoài tên trộm ngu ngốc đó? Đây là bản tin đấy! Chắc chắn còn cả đống thứ phải nhắc đến. Ý tớ là, có cả thế giới ngoài kia cơ mà!”

“Không phải cậu mới là người không có hứng thú với nó sao?” người đồng hành cùng cô nàng lên tiếng,

Aoko hừ mạnh. “Có thứ gì đáng hứng thú về nó? Nhưng phải nói tớ cảm thấy khá tiếc cho Kudo. Đó chắc hẳn là một trải nghiệm tồi tệ.”

Gee, cảm ơn. Nhưng ngoài miệng anh chỉ có thể bật cười (bởi vì thật sự, đó chính xác là phản ứng của cô nàng mà anh đã nghĩ đến). Nếu anh muốn biết những ý kiến cay độc nhất về bất kỳ hành động nào của thân phận còn lại của mình, anh đều có thể tìm đến Aoko. Đó là thứ sẽ không bao giờ thay đổi kể từ khi cả hai vẫn còn học cấp ba.

“Tớ tưởng cậu muốn chúc mừng tớ vì đã thắng giải ở show diễn gần đây?” Anh làm ra vẻ tổn thương giả tạo. “Nhưng khi chúng ta ở đây, tất cả mọi thứ mà cậu làm là luyên thuyên về Kid. Đặc biệt là khi rất lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.”

Aoko chớp mắt rồi cười bẽn lẽn. “Oh, xin lỗi nhé. Chúc mừng cậu. Tớ đã xem mấy buổi diễn của cậu trên TV rồi. Nó rất tuyệt đấy!”

Anh bật cười. Bây giờ trông nó chân thật hơn rất nhiều. “Tất nhiên rồi. Cậu đã bao giờ nghi ngờ tớ chưa?”

Cô nàng khịt mũi. “Ai mà dám? Nhưng này Kaito, cậu kiếm đâu ra thời gian để làm hết những việc đó vậy? Ý tớ là, giữa những tiết học trên trường rồi mấy buổi biểu diễn, tớ khá ngạc nhiên khi cậu có thời gian để gặp tớ.”

“Đó là lý do mà tớ thật tuyệt vời,” anh tuyên bố với nụ cười. “Bên cạnh đó, tớ sẽ luôn dành thời gian để gặp cậu.” Dù phải thừa nhận việc anh không cần ngủ nhiều mới giúp anh sắp xếp tốt tất cả mọi thứ. Vì nói cho đúng thì, không phải anh chỉ bận mỗi công việc trên lớp và các buổi biểu diễn, Anh còn phải thiết kế ra những phương thức thông minh và đáng kinh ngạc để cướp đi mấy viên đá trị giá hàng triệu đô. Mà nhắc tới điều đó, xem ra anh là một người rất bận rộn, phải không? Nhưng anh thích cái cách mà mọi chuyện vẫn tiến hành. Bận rộn vẫn tốt hơn rãnh rỗi. Cho tới bây giờ, chỉ còn một thứ còn thiếu trong cuộc đời anh.

Tầm mắt anh lại quay trở lại màn hình tivi.

-----------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

Comentários


For all you are - For all you do  

Thank you

bottom of page