"Nếu như hắn dám làm điều đó thì chính tớ sẽ tự tay kết thúc hắn một lần và mãi mãi. Tớ sẽ phải nhận sự trừng phạt nặng nề nhất nếu như cho phép hắn ta làm tổn thương bất kì ai trong số chúng ta hay lại để cho hắn trốn thoát một lần nữa. Ngày mà hắn xuất hiện cũng là ngày mà tớ kết liễu hắn." Atem nói đầy giận dữ.
"Và chúng tớ sẽ ở cạnh cậu để cùng đẩy hắn xuống." Anzu nói thật tự tin, và mọi người đều mỉm cười đồng ý vì điều đó.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi đã gật đầu thật mạnh để thể hiện ý kiến của mình. Không cần bất kỳ lời nói hay mối liên kết tâm trí nào nhưng chúng tôi vẫn có thể cổ vũ nhau, bởi vì linh hồn của chúng tôi từ lâu đã là một rồi.
"Nếu vậy tổng kết lại, trong lúc đó chúng ta chỉ có thể quan sát nghe ngóng và đợi chờ?" Jonouchi hỏi.
Tôi nhún vai. "E là phải như vậy. Ishizu đã tìm kiếm để xem liệu có gì mà cô ấy có thể cung cấp được hay không, nhưng vẫn không có cách nào để tìm ra vị trí hiện tại của Shadi, lựa chọn duy nhất của chúng ta chính là Pegasus."
"Nhưng không phải là tối nay cậu mới gọi điện cho ông ta sao? Vậy từ giờ đến lúc đó chúng ta làm gì?" Honda đề xuất.
"Tớ đoán là như vậy."
"OK! Vậy một bữa tiệc tối tại nhà Yugi thì như thế nào?" Jonouchi nhìn quanh hỏi ý kiến mọi người như ngoại trừ tôi.
"Chờ đã, cái gì cơ chứ?"
"Jonouchi, tớ đã nói rồi, là một buổi học nhóm." Anzu đập cậu ấy. "Tớ đã nói với cậu rồi."
"Ừ. Vậy nên nó sẽ chỉ là một bữa tiệc nhỏ. Chúng ta sẽ tổ chức thật linh đình vào cuối tuần để chào mừng sự xuất hiện của Atem và sự tự do của Ryou."
Tôi nhìn về phía Atem và Ryou, nhưng trong khi mà Ryou trông thật ngạc nhiên và vui mừng thì cậu ấy lại có vẻ rất lo lắng. Cậu ấy nhìn bọn họ cãi nhau và mỉm cười đáp trả nhưng tôi có thể nhận thấy được bờ vai của cậu ấy đang căng cứng như thế nào.
"Hay là mọi người cứ thảo luận về điều đó đi. Còn Atem, cậu có thể đi với tớ một lát hay không?" Tôi đứng dậy.
"Chúng ta đi đâu?"
"Đi lấy đồ uống thôi. Nhanh nào." Tôi mỉm cười.
Cậu ấy nhìn tôi như muốn hỏi điều gì đó nhưng rồi cũng im lặng và đứng dậy đi theo tôi.
Khi mà chúng tôi đã cách đủ xa và đảm bảo là mọi người sẽ không nghe thấy, tôi hỏi. "Cậu ổn chứ? Trông cậu căng thẳng quá."
"Tớ... Chỉ là tớ không biết chuyện gì sẽ xảy ra ở bữa tiệc, có quá nhiều điều cần phải suy xét và nó khiến tớ cảm thấy bị áp lực. Mọi người đã hỏi tớ trước đó nhưng mà tớ không biết mình nên nói gì, tớ cũng không thể đề nghị mọi người tổ chức bữa tiệc ở cửa hàng khi chưa được sự cho phép của cậu và ông Muto, và cũng đã rất lâu rồi kể từ khi tớ trở thành một vị khách trong bữa tiệc. Tớ không biết sẽ có những ai, mọi người sẽ mong đợi những điều gì, cũng như những điều gì không được phép xảy ra. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều so với thời đại của tớ, và tớ lo rằng đó là tất cả những gì mà tớ có thể biết."
"Cậu đã ở đây lúc Jonouchi tổ chức bữa tiệc, hơn nữa dùng từ "bữa tiệc" cũng không đúng lắm, đơn giản chỉ là chúng ta bày một vài món ăn và chơi game cùng với bạn bè. Không có hình thức, không có quy trình, cũng không có bất kỳ bài diễn thuyết hay những gì mà cậu từng tham gia. Chỉ có chúng ta ở cùng nhau thôi." Tôi thở phào.
"Vậy còn cửa hàng? Tớ không muốn để cậu và ông Muto ra ngoài..."
"Không có gì phải lo lắng cho tớ và ông nội cả. Cậu cũng là một thành viên trong gia đình này Atem, không cần phải tự đặt mình ra ngoài gì hết, nhà của tớ cũng là nhà của cậu." Tôi nói, hy vọng có thể làm giảm sự lo lắng trong lòng của cậu ấy.
Cậu ấy nhìn tôi như tìm kiếm độ chân thật trong lời nói, và có lẽ cậu ấy đã tìm được nó. Xem ra cậu ấy đã xóa bỏ được rất nhiều mối quan tâm trong lòng rồi.
"Cảm ơn Yugi... vì tất cả." Atem đỏ mặt và quay đi chỗ khác, cặm cụi với mấy chai nước trong tủ lạnh.
"Vì chuyện gì?" Cậu ấy đưa cho tôi một chai nước đã chọn và mỉm cười.
"Vì đã nói rằng tớ là gia đình của cậu." Cậu ấy nói và bước đi lại chỗ mọi người.
Tôi hơi khựng lại đằng sau với nụ cười ngu ngốc trên khuôn mặt, nhưng cũng nhanh chóng chạy đến chỗ cậu ấy, và dường như không gì có thể ngăn được niềm vui dâng trào trong từng bước chân của tôi.
Comments