Trong căn phòng khiêu vũ với thiết kế kỳ lạ, thi thể của nạn nhân Scarlette Shimamoto hoàn toàn phơi bày ra trước mắt.
Một giờ trước, ngay sau khi cảnh sát địa phương báo cáo về chi tiết vụ án, sư đoàn một đã được triệu tập để tiếp quản hiện trường. Thanh tra Megure cực kỳ không hài lòng khi nhận ra ông Mori đã đứng loay hoay tại khách sạn gần đó để dễ dàng tham gia sự kiện liên hoan phim quốc tế được tài trợ bởi tập đoàn Suzuki.
Quay trở lại khoảng thời gian trước, trong lúc Sonoko đang càu nhàu ở phía sau, Ran đã hỏi Shinichi nếu như cậu muốn cùng cô đi tới buổi chiếu phim. Tất nhiên là cậu đã đồng ý, đơn giản vì cậu cũng muốn làm một vài thứ để trải qua những ngày cuối tuần mà không phải là cùng đám nhóc thám tử nhí đi bắt bọ cánh cứng. Chỉ là bị mắc kẹt trong cơ thể trẻ con này, Shinichi thật sự không có cách nào để đi xem mấy bộ phim mà mình muốn, mà cậu cũng chẳng phải người thích các bữa tiệc xã giao trong sự kiện, như kiểu đi xem mấy diễn viên nổi tiếng hay buổi trình diễn các thành công lớn trong ngành, mặc dù vì vài lý do mà dường như họ rất thích sự có mặt của cậu.
Sau bốn tiếng chán nản, Shinichi cuối cùng cũng cảm thấy giải thoát khi ông Mori nghe thấy tiếng bàn tán nháo nhào và càng mừng rỡ hơn khi người đàn ông háo sắc đó quyết định xắn tay áo để tìm hiểu về vụ án liên quan tới người mẫu xinh đẹp nổi tiếng này.
Scarlett Shimamoto được cho là đã chết vào khoảng tối bảy giờ ba mươi phút thứ sáu, ngày mùng 10 tháng 10, và được phát hiện bởi một người phụ nữ giúp việc trung niên ở trong phòng khiêu vũ tại ngôi biệt thự kiểu Pháp cổ điển xa hoa của ông trùm bạn trai giàu có Takeuchi Makoto. Theo như dự đoán sơ bộ của phía cảnh sát, nạn nhân đã bị đâm bảy nhát vào ngực và bụng, và hung khí có dạng một vật sắt nhọn như dao.
“À đúng rồi, có rất nhiều vết thương.” Takagi nheo mắt nhìn dòng chữ trong cuốn sổ nhỏ màu đen của mình. “Không có vết thương chí mạng ở tim, nhưng có hai nhát ở phổi. Chuyên gia giám định cho rằng cô ấy chết do mất quá nhiều máu, nhưng chờ tới lúc có được bản báo cáo của pháp y thì chúng ta sẽ có nhiều thông tin hơn…”
Shinichi không để ý tới phần còn lại mà anh Takagi đang báo cáo bởi cậu đang bận suy nghĩ một vài vấn đề. Có vài nghi ngờ quá rõ ràng. Theo những tờ báo bát quái ở trong phòng của Ran, hai người nổi tiếng Shimamoto và Takeuchi đã lên tiếng thông báo mối quan hệ yêu đương của mình. Tuy nhiên bộ đồ mà Takeuchi mặc khi bị mấy tay săn ảnh chụp lại, lại phát hiện có vết máu và bị cảnh sát tìm thấy trong tủ quần áo ở phòng dành khách của anh ta.
Ông Mori nhìn quanh hiện trường vụ án, và với cái nhìn viễn cận của mình, ông ta đang cố gắng chứng minh nghi ngờ ban đầu của mình là hoàn toàn chính xác. Shinichi đặt tay lên chiếc đồng hồ, cậu đang suy tính xem có nên cho ông ta một mũi thuốc mê hay không để bản thân có thể yên tĩnh mà điều tra hiện trường gây án này.
“Hệ thống an toàn ở đây được đánh giá là tối tân nhất.” Takagi tiếp tục, “và camera cũng như bảo vệ quanh đây không bắt gặp ai khả nghi đã tới hoặc đã rời đi trong vài ngày trước.”
Shinichi thầm nghĩ, có lẽ bao gồm cả mấy tên nhà báo đang theo dõi quanh đây. Kể từ ngày cặp đôi bị bắt gặp cãi vã tại một hộp đêm nổi tiếng Shibuya bốn ngày trước, cánh nhà báo đã luôn hy vọng có thể thu được một vài tin nóng để làm tiêu đề cho bài báo mới nhất của mình.
Nhưng, không có gì cả. Những người duy nhất có mặt trong căn biệt thự khổng lồ này là Takeuchi, nữ phục vụ và nạn nhân. Shinichi thừa nhận rằng mọi bằng chứng trong vụ giết người tại căn biệt thự kín này chỉ về một hướng, nhưng…
Cơ thể lung lay cùng với một vài tiếng ho, Shinichi cố gắng kìm nén tiếng ồn trước khi có ai phát hiện ra nó. Mọi người đã để ý đến căn bệnh này của cậu trong cả tuần nay, thậm chí Hattori còn đang chuẩn bị từ Osaka tới đây.
“Không còn nghi ngờ gì nữa.” Ông Mori la lên như thể cố gắng xóa tan đi mọi nghi ngờ và tiếng ho của Shinichi. “Rõ ràng là giết người vì tình.” Ông ta cười một cách ngạo nghễ. “Không cần phải trở thành một thám tử ngủ gật đại tài Mori Kogoro để nhận ra tên bạn trai chính là kẻ giết người! Ha ha ha!”
Mori Kogoro, ngoài những phẩm chất đáng quý được chôn sâu mà Shinichi đã nhận ra qua vài năm trời, thì có thể nhận định là một tên ngốc nghếch.
Shinichi kéo cổ áo vest, thầm ước mình đã mang theo cái áo khoác. Mùa thu qua đã được vài ngày, và dù chỉ mới đầu tháng Mười, cậu đã dần cảm thấy mùa đông đang cuốn lấy cơ thể mình.
Nhớ lại khi mười sáu tuổi, một buổi đêm mát lạnh như thế này căn bản chẳng đáng để cậu phải bận tâm. Shinichi chỉ mặc vội chiếc áo khoác và chạy giữa cơn bão tuyết khi nghe thấy có vụ án giết người.
Căn phòng khiêu vũ này luôn mang lại cảm giác ớn lạnh, đặc biệt là khi so sánh với nhiệt độ ấm áp phia trước căn biệt thự. Chính bởi vì sàn nhà cẩm thạch cùng trần nhà cao tầng khiến nhiệt độ hạ thấp hơn mức bình thường. Có điều, Shinichi thật sự không nghĩ ra, làm cách nào mà gió có thể lùa vào căn phòng không một bức tường hướng ra ngoài. Quan trọng hơn, không phải vật liệu cách nhiệt chưa được phát minh.
"Bác ơi, không phải quá sớm để kết luận như vậy sao ạ?" Shinichi lên tiếng. "Chúng ta chưa có bất kỳ bằng chứng nào cả."
Ông Mori khoanh tay và ngồi xổm xuống nhìn Shinichi với ánh mắt tự đắc. “Nghe này tên nhóc, đôi khi mày phải nghe lời người thám tử lớn hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn trong một việc mà người bình thường hay bỏ qua, như là cảm giác tội lỗi.”
Shinichi cảm thấy mắt của mình đang giật giật và cậu đã phải che nó đi bằng việc xoa xoa đôi mắt.
“Anh ta đúng là có động cơ,” Sato nói một cách ngập ngừng, ngón tay gõ nhẹ lên môi dưới. “Ba ngày trước, tôi có đọc được một tờ báo kể rằng cô ấy có lẽ đã lừa dối bạn trai mình và cặp kè với một người khác, Clifford Groves!”
“Người đạo diễn?” Takagi thắc mắc.
Shinichi cúi xuống nhìn lại hiện trường vụ án, ngón tay lần theo vạch kẻ thi thể nạn nhân. Theo như lời thanh tra Megure tóm tắt cho ông Mori khi họ tới hiện trường, nạn nhân đã được sắp xếp thành hình cuộn tròn người. Bọn họ đều từ chối để cậu xem hình ảnh, nhưng tranh thủ lúc hai người không để ý, cậu đã hỏi thăm anh Takagi và nhận được tấm ảnh dưới sự bất đắc dĩ của Takagi.
“Đúng vậy, kể từ khi bộ phim mới ra mắt, Gomera.” Sato nói, “Theo như mấy tờ báo, ông ta là một tay chơi có tiếng và luôn có quan hệ bất chính với các nữ diễn viên. Nhưng để so sánh thì Takeuchi cũng chẳng khác biệt gì. Scarlett chỉ là một người trong số các bạn gái người mẫu của anh ta, họ đã ở cùng nhau trong suốt một năm, nhưng…” Cô đỏ mặt khi thấy mọi người đều đang nhìn mình trước khi giơ nắm đấm lên. “Chuyện gì? Tôi không thể đọc báo lá cải hay sao?”
“Tất… Tất nhiên là được rồi.” Takagi nhanh chóng an ủi cô nàng, mặt anh chàng đỏ cả lên, Shinichi liếc mắt mỉm cười rồi tiếp tục tìm kiếm mọi thứ xung quanh. “Chúng tôi chỉ, ừ thì, ấn tượng! Đúng vậy, ấn tượng vì cô biết rất nhiều thứ, chỉ vậy thôi!”
“Xem ra cả nghi phạm và nạn nhân đều có mối quan hệ khá phai nhạt với đối phương, cho dù anh Takeuchi phủ nhận điều đó.” Thanh tra Megure đồng ý. “Có lẽ Mori nói đúng, từ những gì mà chúng ta biết được cho đến lúc này, nạn nhân Scarlett Shimamoto hẳn bị đâm ở đây, sau đó Takeuchi đã chạy vào phòng dành cho khách để thay đồ và rửa sạch vết máu trước khi quay trở lại phòng của anh ta. Do đó, khi cảnh sát tới, bọn họ đã không thể tìm thấy bất cứ thứ gì. Anh ta chắc không tính đến trường hợp có người sẽ lục tìm bằng chứng từ những vật dụng bỏ quên trong phòng dành cho khách.”
Chỉ là, khi Shinichi nhìn thoáng qua Takeuchi, người đàn ông mặc bộ đồ nhăn nhúm vẫn còn đang mơ hồ với thế giới xung quanh mình. Anh ta không phải là kiểu người đàn ông sẽ đặt mọi thứ ở nơi dễ phát hiện như vậy. Nếu anh ta đã tắm và thay đồ, vậy tại sao đồ đạc mặc trên người lại lộn xộn như vậy? Còn chưa đề cập đến mái tóc rối bù của anh ta. Mọi thứ đều không hợp lý. Chắc chắn bọn họ đã bỏ qua điều gì đó.
Cảm giác phấn khích của thử thách trào dâng trong máu Shinichi, cậu chỉnh lại kính mắt. Vụ án này quả thật rất thú vị để kết thúc một ngày. Shinichi ngăn lại cơn ho đang dâng lên trong cổ họng. Cậu quan sát lại khung cảnh phòng khiêu vũ.
“A - re - re?” Shinichi nâng giọng, cố làm cho âm thanh vang vọng khắp căn phòng. Cậu nhìn về phía Takagi. “Mọi người có phát hiện hay không nơi này vang hơn nhiều so với những chỗ khác? Nếu một người đánh nhau ở đây, mọi người chắc chắn đều sẽ nghe thấy đúng không?”
“Conan nói đúng.” Takagi gãi cổ, gương mặt hơi nhíu lại. “Nếu là một vụ án giết người do kích động như ông Mori đã nói, một thứ phát sinh đột ngột mà không được tính toán trước…” Anh thở ra một hơi. “Mà cho dù đã được tính toán trước, điều này cũng không hợp lý. Nếu nơi này cách âm kém như vậy, tại sao họ lại cãi nhau ở đây? Còn rất nhiều căn phòng khác không phóng đại tiếng ồn như căn phòng này, việc đâm một người chắc chắn gây ra một tiếng động không nhỏ.”
“Nữ phục vụ không hề đề cập đến việc nghe thấy bất kỳ tiếng ồn nào.” Sato nói, “Kanami đã nói là bản thân ngủ thiếp đi từ lúc sáu giờ đến bảy giờ, vì sau bữa tối bà ấy cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Takeuchi cũng nói điều tương tự, nhưng…”
“Vậy thì anh ta đang nói dối!” Ông Mori xoa cằm. “Sau khi đâm chết quý cô tráng lệ Scarlett, anh ta chắc chắn đã cảm thấy hối hận vì hành động của mình!” Ông ta lại tiếp tục dùng biểu cảm buồn nôn thường thể hiện khi nghĩ về nữ diễn viên yêu thích của mình, Okino Yoko. Shinichi đảo mắt, ước gì Ran nhanh chóng quay lại để kéo người phiền phức này ra.
Đột nhiên buồn ngủ, và không có khả năng chống trả? Nghe giống như… “Cháu chỉ thường cảm giác buồn ngủ khi chị Ran đưa thuốc cảm cho cháu.”
Ông Megure cau mày, nhìn về phía Shinichi… “Thuốc cảm?” Ông nhấc điện thoại, sau một vài tiếng chuông, không kịp chờ người bên kia trả lời đã lên tiếng. “Chiba, cậu đã lấy máu của Kanami và Takeuchi đúng không? Tôi cần cậu kiểm tra xem trong đó có chứa thuốc an thần hay những thứ tương tự như vậy hay không.”
Shinichi hài lòng mỉm cười.
“Còn về tấm thẻ thì sao sếp?” Takagi hỏi. “Cái thẻ có chữ ấy ạ?”
Shinichi lập tức chú ý về phía này. “Thẻ nào ạ?” Cậu vội vàng hỏi. “Không có ai đề cập đến tấm thẻ cả, anh Takagi.”
“Có lẽ nó mới nằm trên người Shimamoto thôi, vì sáng hôm nay cô ấy có một buổi chụp hình.” Takagi cầm lấy túi bóng có để một tấm thẻ màu trắng, không giống những tấm bình thường mà Kid hay sử dụng. Tấm thẻ này dày hơn, tuy nhiên thứ làm cậu chú ý lại là dòng chữ trắng bằng tiếng Anh trên nó. “LIGHT OUT”. Không có vết máu ở trên tấm thẻ.
Light out… Đèn tắt… Đèn… tắt? Shinichi suy ngẫm, điều này có nghĩa là gì?
“Chắc là từ fan hâm mộ.” Ông Mori nói, “fan đưa rất nhiều thứ kỳ lạ cho người nổi tiếng.”
Shinichi đẩy chiếc kính trên mũi, suy nghĩ về một vài vấn đề trước khi nhìn lại vết kẻ dọc theo đường thi thể trên sàn nhà và khu vực xung quanh. Cẩm thạch, sàn nhà, không có tẩm thảm nào ở đây, chỉ có những tấm lót dọc theo hai bên phòng.
Có điều gì đó vẫn còn mơ hồ về hiện trường vụ án. Nạn nhân bị đâm bảy nhát vào người và bị cuộn tròn lại thành một quả bóng. Chỉ có vài vệt máu nhỏ ở nơi phát hiện ra thi thể. Không có bất kỳ tiếng hét nào vang vọng trong căn nhà. Đâu là nơi…?
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentários